Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

Tản văn TRONG TIẾNG RU HỜI... (Phạm Tuấn Vũ)



Ai lớn lên chẳng từng đi qua những năm tháng đầu đời yên bình trong cánh võng đong đưa có tiếng mẹ ru à ơi mỗi chiều mỗi sớm. “Ầu ơ… Con ơi con ngủ cho ngoan…”. Lời ru của mẹ đưa ta vào giấc ngủ say, qua ngày tháng ta lớn nên người…

Người mẹ của xứ sở nào cũng nuôi con bằng dòng sữa và lời ru, nhưng hiếm có nơi nào lời ru lại ngọt ngào, tha thiết như lời ru của người mẹ Việt. Lời ru của mẹ gần gũi với ca dao, dịu dàng như những bài thơ lục bát, êm ái như những khúc hát nghĩa tình, đượm một thoáng buồn của cuộc sống ngày xưa khó nhọc mà chứa đựng biết bao yêu thương của tình mẫu tử muôn đời. Bà ru mẹ, rồi mẹ ru ta, rồi ta lại ru con, ru cháu, những lời ru ngọt lành cứ thế truyền từ xa xưa cho đến mai sau.

Trong tiếng ru hời của mẹ, có bao thương yêu, chờ trông, hy vọng về một ngày con mình lớn khôn. Chỉ những ai sinh con mới hiểu hết lòng người mẹ. Chín tháng mang nặng đẻ đau, từ lúc con còn là một hình hài bé nhỏ trong nôi cho đến ngày con đủ lông đủ cánh bay ra giữa cuộc đời, mấy ai hiểu hết tình thương bao la của mẹ. “Ầu ơ… Ví dầu cầu ván đóng đinh…”. Cuộc đời rộng lớn với những điều đẹp tươi nhưng cũng nhiều bất trắc, mong con mai này vững vàng đôi chân.

“Ầu ơ… Cái cò mà đi ăn đêm…”. Trong lời ru mẹ có cánh cò cánh vạc, có cánh đồng, dòng sông bến nước. Cánh cò chở tuổi thơ chấp chới, từ lời ru mẹ nhẹ bay vào cuộc đời, đi mãi cùng ta. “Mai khôn lớn con theo cò đi học/ Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân” (Chế Lan Viên).

Trong tiếng à ơi mẹ ru ngày bé, có quê hương về quanh cánh võng. Ngọn gió mát lành mang hương lúa non từ cánh đồng cuối làng, từ con sông đầu ngõ theo lời ru mẹ gọi về. Bóng mát rặng tre, tiếng nước ngoài sông những đêm trăng tỏ, hương cau, hương bưởi thoang thoảng đêm hè, quả thị thơm ngát ngoài vườn… cũng về trong tiếng ru của mẹ. Quê hương là những gì thương yêu nhất, như dáng mẹ tảo tần, như bóng mẹ vào ra trưa sớm, như tay mẹ đưa nôi, như tiếng mẹ ru cho ta ngon những giấc đầu đời…

Ai rồi cũng phải lớn lên, đi qua tuổi thơ. Sẽ đến một ngày ta không còn được nghe mẹ ru sớm chiều bên cánh võng đưa êm ả. Nhưng lời ru ngày bé vẫn theo mãi bước chân ta đến trọn kiếp người…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Bạc Liêu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét