Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Tạp bút CHỢT THÈM RAU ĐẮNG NẤU CANH (Phạm Tuấn Vũ)



Có những thứ thuộc về yêu thương, là sâu kín nhất trong mỗi hồn người, là hình bóng quê nhà thương nhớ, là khung trời kỷ niệm tuổi thơ theo mãi đến trọn cuộc đời, dù đó chỉ là những điều đơn sơ, nhỏ bé. Bát canh rau đắng mẹ nấu ngày xưa, đến bây giờ sao vẫn cứ nhớ…

Lên thành phố lâu rồi, cuộc sống cũng đã dần ổn định, chuyện bữa cơm đàng hoàng cũng không còn phải bận tâm gì. Công việc phải thường xuyên gặp gỡ, nhiều món lạ cũng từng nếm qua. Vậy mà sao vẫn nghe nhớ nhớ những bữa cơm chiều ngày nhỏ, lâu lâu lại thoảng về một mùi hương bát canh rau đồng. Nhiều khi chợt nhớ ngẩn ngơ cái vị đắng đắng của bát canh rau thuở xưa mẹ nấu. Có lẽ, những hương vị ấy đã thuộc về tiềm thức, là những gì thật đẹp trong miền ký ức tuổi thơ.

Ngày nhỏ, nhà nghèo, bữa cơm của gia đình tôi thường đạm bạc. Không phải lúc nào cũng có cá thịt. Rau vườn, rau đồng trở nên quen thuộc trong mỗi bữa ăn. Ngày xưa quanh nhà mẹ trồng nhiều loại rau, quanh giếng nước mẹ thả rau đắng vì loài rau này ưa ẩm. Rau đắng dễ trồng, giâm chỗ đất ẩm là cứ thế mọc tràn lan, không cần tay người chăm bón. Nhiều loại rau khác chỉ trồng được theo mùa, riêng rau đắng cứ xanh tốt quanh năm. Cho nên trong bữa cơm ngày xưa, bát canh rau đắng gần như ít khi vắng mặt.

Rau đắng dân dã nhưng có ích. Bát canh rau đắng bình thường nhưng mát người, mẹ còn bảo rau có vị thuốc nữa. Tôi nhớ ngày xưa, những trưa hè nắng nóng, mẹ vẫn thường nấu canh rau đắng cho cả nhà. Bát canh ngày ấy đơn sơ, thỉnh thoảng được nấu với cá, có khi chỉ nấu rau không, mà sao nghe ngon đến lạ. Ngon có thể vì buổi trưa trời nóng, húp bát canh nghe mát cả lòng, cũng có thể vì ngày ấy không có nhiều món ăn như bây giờ. Nhưng chắc chắn một điều, bữa cơm có canh rau đắng ngày ấy ngon vì có gia đình sum họp, vì đó là cả những yêu thương thầm lặng mẹ dành cho cả nhà.

Nhớ bát canh rau đắng ngày xưa, tôi lại nghĩ về mẹ. Thương mẹ một đời vất vả, tảo tần. Mẹ như cây rau đắng, cứ âm thầm khó nhọc mà không cần ai biết đến mình, cứ lặng lẽ vun vén cho gia đình êm ấm. Đời mẹ khó nghèo nên điều gì cũng dành dụm, chắt chiu. Từng hạt bí, hạt bầu gieo xuống mẹ trông chờ hái quả từng ngày. Vạt rau đắng mọc quanh bờ giếng chiều nào mẹ cũng tự tay nhổ cỏ, tưới nước. Có những bữa chiều mâm cơm chỉ có toàn rau, tôi đã thấy một thoáng buồn trên đôi mắt mẹ. Thương mẹ nhiều khi nghe bát canh bỗng đắng gấp nhiều lần…

Bây giờ lên thành phố, nhiều lúc thấy mình hình như đã đánh mất cái gốc gác quê xưa. Vậy mà nhiều khi, giữa phố phường bỗng nhớ hương cay nồng của làn khói bếp, nhớ vị đắng đắng của bát canh rau ngày xưa. Con người ta thường rất lạ, những cái tưởng chẳng đáng gì mà lại cứ nhớ bâng quơ. Như chiều nay, miên man nghĩ về quê mẹ, chợt nghe thèm một bát canh rau đắng mẹ nấu năm nào…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét