Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016

Tản văn CÀ REM MỘT THUỞ LENG KENG (Bút danh Tư Hương)



Trưa nay đi làm về, chợt nghe đầu hẻm những tiếng thân quen. Leng keng leng keng! Cà rem đây! Ai mua cà rem đây! Lâu rồi, chiều nay mới nghe lại những âm thanh quen thuộc ấy. Cũng lâu lắm rồi mới nghe lại hai tiếng “cà rem”. Tiếng leng keng gợi về bao nhiêu kỷ niệm. Nghe tuổi thơ theo thương nhớ bất chợt ùa về…

Ngày nhỏ, mỗi khi nghe ở xa xa phía đầu làng vọng về tiếng leng keng của bác Hai cà rem quen thuộc, bọn trẻ chúng tôi lại nghe háo hức. Không tụm năm tụm bảy ở đường làng nữa, mỗi đứa liền chạy về nhà tìm những chiếc dép đứt quai hay xin mẹ ít tiền lẻ ra đổi cà rem ăn. Đứa chọn que màu xanh, đứa thích que màu trắng. Cầm cây cà rem trên tay mà nghe trong lòng vui sướng ngập tràn …

Chao ôi cây cà rem của tuổi thơ, niềm vui của một thời bé con thơ dại. Có gì đâu que kem xanh xanh hồng hồng, ăn vào chỉ nghe ngọt ngọt mát mát. Một chiếc dép đứt quai đổi được hai que, năm trăm lẻ mua được những ba que, tha hồ mà mút. Đơn sơ vậy thôi mà đó là cả niềm ước ao của một thời khờ dại, là niềm vui đong đầy trong những ánh mắt ngây thơ. Ngày ấy, nào ai đã biết chiếc tủ lạnh hay máy điều hòa ra sao, những que kem ngọt thơm béo mịn có sô cô la hay hương trái cây cũng chưa ai từng mơ đến. Chỉ có những cây cà rem làm dịu lại trưa nắng nóng và nhân lên trong lòng thơ trẻ những niềm vui.

Có những hôm mẹ vắng nhà, không có tiền lẻ, tìm hoài mà chẳng được chiếc dép đứt hay thanh sắt vụn nào. Ngồi ở đầu ngõ, trông bác Hai đi sang làng bên, tiếng leng keng nhỏ dần rồi mất hút, mà nghe lòng buồn thiu. Có những ngày bác Hai cà rem không sang, ngóng chờ hoài tiếng leng keng phía đầu làng vọng tới mà không thấy, cầm đôi dép đứt mà nghe lòng cứ nhớ nhớ mong mong…

Tiếng cà rem leng keng đi cùng tuổi thơ, làm bạn với những đứa trẻ của một thời đầu trần chân đất. Một trưa ngoài đầu ngõ, nghe những tiếng leng keng thân thuộc, biết rằng bác cà rem lại đến làng mình. Bao nhiêu trưa yên bình cứ thế qua đi, người ta dần khôn lớn, tiếng leng keng cũng dần trôi vào kí ức, để rồi chỉ còn vọng về một thoáng dư âm. Và đôi lúc bỗng nghe lòng xôn xao những thanh âm thân thuộc, ta biết mình có một tuổi thơ…

Bây giờ, hầu như nhà nào cũng có tủ lạnh. Nhiều loại kem thơm ngon được bán khắp nơi, cây cà rem ngọt ngọt mát mát không còn ai thích nữa. Không còn những bác Hai vừa đạp xe vừa rung chuông leng keng đi cùng làng cuối xóm. Cũng không còn những trưa háo hức chạy về nhà tìm thanh sắt vụn hay xin mẹ tiền lẻ, không có những hôm ngồi đầu ngõ, cầm đôi dép đứt chờ bác Hai cà rem sang. Chiếc xe cà rem thuở nào đã lùi vào quá khứ, nhưng sao vẫn nghe tiếc một thuở êm đềm đợi những tiếng leng keng…

Tư Hương
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét