Từ trước đến giờ, ta thấy quen thuộc vô cùng ánh mắt dịu hiền của mẹ, nên có đôi khi quên mất rằng, bên trong ánh mắt ấy còn có những nỗi buồn xa xăm. Bao nỗi lo toan, khó nhọc, quạnh hiu, xót xa, buồn tủi… tất cả mẹ đều không để con nhìn thấy nhưng cả một đời hằn sâu lên mắt mẹ. Tôi đã lớn lên trong sự yêu thương của mẹ, và như bao đứa trẻ khác, tôi chẳng khi nào để ý thấy ánh mắt thoáng buồn mà mẹ luôn giấu kỹ.
Ngày nhỏ, tôi là đứa thường xuyên đau ốm. Nhớ những ngày lên cơn sốt dữ, mẹ luôn ngồi túc trực bên tôi. Chén cháo trắng của một thời nghèo đói mẹ lặng lẽ nấu cho, tôi chẳng muốn ăn miếng nào, bởi cháo lạt mà miệng thì đắng. Nhưng ánh mắt dịu dàng của mẹ như muốn vỗ về “ráng ăn cho mau khỏi nghe con”, tôi cố ăn hết rồi lại mê man. Có đôi lần mệt quá, tôi dỗi “con ngán cháo lắm mẹ à”. Mẹ đã quay mặt đi, cố giấu chặt một nỗi buồn không để tôi bắt gặp. Có người mẹ nào chẳng muốn con được miếng ngon, áo lành. Tôi đâu biết rằng, đó là tất cả gạo còn lại trong nhà, trưa nay mẹ chỉ có khoai luộc mà thôi…
Tôi ngày xưa là một cậu bé nghịch ngợm. Những trò hái ổi trộm, câu cá ao nuôi nhà hàng xóm, trưa hè trốn ngủ đi câu cá, bắt ve… tôi và lũ bạn quê chẳng vắng lúc nào. Có hôm ham vui quá, mải mê theo con diều căng gió bay cao, tôi để trâu ăn lúa ruộng người ta. Về nhà mẹ cho một bữa no đòn. Hờn mẹ, tôi bỏ cả cơm trưa. Chiều buông, đói lả, tôi len lén về nhà. Tưởng rằng chuyến này tôi khỏi được ăn cơm. Vậy mà xuống nhà bếp, vẫn còn nguyên con cá và tô canh đầy mẹ để dành cho. Tôi lén nhìn phòng mẹ, bóng đèn vẫn sáng, mẹ lại cặm cụi bên những đường may. Áo tôi lại rách rồi. Tôi chợt hiểu, bên trong ánh mắt giận dữ lúc chiều của mẹ là nỗi buồn, thất vọng nhưng vẫn hết mực yêu thương, tha thứ đối với đứa con hay lêu lổng như tôi.
Rồi khi tôi tạm biệt mái nhà, đồng ruộng và đám bạn chăn trâu, lên thành phố học. Sáng mùa thu ấy, mẹ tiễn tôi ra tận đầu xóm. Vẫn ánh mắt tự hào, mẹ sửa lại cổ áo cho tôi, “ráng học giỏi nghe con”. Nhưng tôi biết, khi chân tôi bước đi, khi mẹ đã quay mặt lại, sẽ là dòng nước mắt của mẹ lặng thầm. Bởi mẹ lo rồi đây đứa con khờ dại của mẹ sẽ sống làm sao nơi thành thị đông người, rồi đây trong những ngày tháng dài trống vắng, mái tranh, căn phòng sẽ thiếu bóng con, mẹ lại lủi thủi một mình...
Cả một đời, mẹ âm thầm, lặng lẽ hy sinh. Mỗi niềm vui của con là nguồn ủi an lớn lao của mẹ. Mỗi nỗi buồn của con là cả lòng mẹ nát tan. Mùa Vu lan báo hiếu lại về, tôi muốn về lau khô dòng nước mắt một đời khó nhọc, tủi khổ của mẹ hiền…
Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Bạc Liêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét