Trước ngõ nhà tôi có con kênh nho nhỏ. Đó là con kênh dẫn nước từ đập về cánh đồng phía đầu làng tôi. Con kênh ấy ngày trước do cha và các bác trong làng bỏ công gần mấy tháng trời nạo vét mà nên. Nhiều năm trôi qua, có dòng nước trôi đi không bao giờ quay lại, nhưng con kênh vẫn nên thân thiết với từng con người quê, làm bạn gắn bó với cả tuổi thơ tôi…
“Con kênh xanh xanh những chiều êm ả nước trôi”, tôi đến bây giờ vẫn rất thích ca khúc này của nhạc sĩ Ngô Huỳnh. Con kênh quê tôi nằm dọc theo đường làng, thả mình dưới bóng hàng tre xanh mát, chạy quanh quanh ven theo bìa rừng để rồi thong thả xuôi mình về phía những thửa ruộng đầu làng, nơi có mái đình và bóng đa thấp thoáng. Con kênh của tuổi thơ tôi nước đầy ăm ắp, từ đập nhỏ phía đầu con suối mang theo cái trong veo mát lạnh cho những buổi trưa hè, chở về theo cũng những niềm vui bé nhỏ, những kỷ niệm êm đềm của một thuở ngây thơ.
Nhớ những ngày hè nóng bức, bọn trẻ trong làng chúng tôi chẳng đứa nào ngủ được, gọi nhau vào rừng hái quả rồi mang ra bờ kênh, ngồi dưới bóng hàng tre gió đưa xào xạt chia nhau quả xanh, quả chát. Đùa chán chê rồi lại kéo nhau xuống tắm kênh, thỏa sức nghịch nước reo hò. Con kênh quê tôi quanh năm trong vắt như nước đầu nguồn mát lạnh chảy ra. Tuổi thơ bọn trẻ chăn trâu chúng tôi chẳng ai biết đến chiếc quạt máy. Chỉ có quạt mo phe phẩy đến mỏi nhừ cả tay mà không thấy mát và con kênh trước nhà biêng biếc nước xanh, lúc nào cũng có thể chạy ra tắm. Vậy mà qua nhiều năm tháng, bây giờ ngồi trong phòng lạnh, vẫn không sao thấy mát bằng tắm nước con kênh với chúng bạn một thời bé dại.
Nhớ những chiều dịu nắng, tôi hay ra bờ kênh giúp mẹ rửa củ mì về thái phơi khô. Những hôm nắng mới sau nhiều ngày mưa, tôi mang chăn chiếu ra kênh cho mẹ giặt. Ngày ấy cuộc sống người quê tôi gắn liền với con kênh này, như một phần máu thịt, không chỉ bởi kênh mang nước về tưới mát ruộng đồng, con kênh nho nhỏ thân yêu còn tắm mát những cuộc đời cần lao khó nhọc. Nhớ những đêm trăng lên, trăng vàng mát rượi treo lủng lẳng trên ngọn tre gió đưa la đà và tỏa ánh sáng dìu dịu lấp loáng cả dòng kênh nước trôi êm ả, gái trai xóm tôi lại ra bờ kênh ngồi chuyện trò. Nhớ làm sao cô bạn nhỏ bên nhà, những đêm trang sáng hay sang gọi tôi ra dòng kênh trước ngõ. Chân vô tư khỏa nước, đôi mắt nhìn xa xa về phía những vì sao, cô bạn ngày thơ say sưa hát những bài ca không đầu không cuối. Để rồi khi bất ngờ quay lại nhìn tôi, chỉ còn một vầng trăng tròn bé nhỏ ngây thơ và nụ cười tươi như hòa tan vào dòng nước mát. Con kênh tuổi thơ trong tôi, là cô bạn nhỏ xinh hay hát hay cười không biết từ lúc nào nữa…
Nhiều năm rồi, tôi phải đi xa. Lên thành phố học rồi vào Nam lập nghiệp. Đi theo ước mơ xa vời và cuộc mưu sinh nghiệt ngã, đã lâu rồi không về lại với con kênh tuổi thơ, chợt giật mình thảng thốt, biết dòng kênh ngày ấy bây giờ có đổi thay không. Hay một trời yêu thương, kỷ niệm của những ngày chân đất đầu trần vẫn còn ở lại, như con kênh trước nhà vẫn nước đầy ăm ắp quanh năm, như cô bạn nhỏ thương của ngày thơ bây giờ vẫn đợi…
Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét