Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Tản văn THƯƠNG NHỮNG MÙA TRĂNG (Phạm Tuấn Vũ)


Trung thu lại về, khắp phố phường, đường quê như thêm rộn rã. Trăng như tròn hơn và sáng lung linh. Trăng rằm tháng tám đẹp như ước mơ một thời nhỏ dại. Đi qua những mùa trăng, tuổi thơ dần xa ngái, thấy mình lặng lẽ già đi. Chỉ có vầng trăng bao nhiêu năm vẫn tròn vành vạnh, và những mùa trăng của ngày xưa vẫn đơn sơ mà trong sáng, tình nghĩa đến bây giờ.

Có những mùa trăng đi qua, yêu thương đong đầy như ở lại. Tuổi thơ êm đềm vùi ngủ dưới bóng trăng mát rượi quê nhà. Vầng trăng của tuổi thơ, sao mà thương mà nhớ. Và những mùa Trung thu của ngày xưa, vẫn đẹp hoài trong ký ức thân thương của một thời đầu trần chân đất nơi quê nhà có vầng trăng ruộng đồng làm bạn.

Thương những mùa trăng rằm tháng tám của ngày thơ. Có bao nhiêu là ước mong, chờ đợi. Đâu chỉ là đêm Trung thu có con lân, chiếc đèn lồng hay quà bánh, vầng trăng lung linh của đêm rằm Trung thu còn là nhiều lắm khao khát, đợi mong. Một thuở khó nghèo, ngọn đèn dầu không đủ sáng góc sân, vầng trăng sáng ngời trở thành niềm ao ước. Trong tâm trí bé thơ ngày ấy, trăng đêm rằm đẹp đến diệu kỳ, đẹp hơn cả những chiếc đèn ông sao nhấp nháy. Vầng trăng ngày xưa tròn vành vạnh, đẹp như miền cổ tích với những câu chuyện thần tiên bà kể sớm chiều…

Nhớ sao những mùa trăng tháng tám, trăng vằng vặc trải ánh vàng mát dịu khắp ruộng cạn đồng quê, trăng chan hòa trên từng con đường làng ngõ xóm, trăng lung linh treo đầu ngọn tre già, trăng mờ xa ở phía cuối cánh đồng khi trời về khuya sương xuống. Trăng ngày xưa vô tư, đáng yêu lắm, cũng biết theo trẻ con ra đồng chơi đùa, cùng trẻ con reo hò cùng làng khắp xóm, gương mặt tròn trịa mĩm cười với đám trẻ quê nghèo, kể chúng nghe những câu chuyện mơ mộng trên đời. Này là chuyện chị Hằng xinh đẹp ở cung trăng, này là chuyện chú cuội ngồi dưới gốc cây đa để trâu ăn lúa, là chuyện Trung thu về trẻ em khắp nơi nô nức múa lân, rước đèn. Tuổi thơ có những mùa trăng với bao nhiêu niềm vui dại khờ như thế, vầng trăng hóa thành bạn thân không biết tự bao giờ…

Trung thu về lại nhớ đến những mùa trăng. Trung thu của tuổi thơ thân thương như ánh trăng đầu ngõ. Nhớ sao những đêm rằm ngày nhỏ, theo lân đi khắp đường làng, tiếng trống thùng thình nghe lòng vui rộn rã. Nhớ chiếc đèn ông sao cha làm, nhớ cái bánh nếp dẻo thơm của mẹ, nhớ quả na quả hồng ngoài vườn bà để dành cho. Trung thu ngày ấy đơn sơ, không có con lân lộng lẫy và những chiếc bánh vàng ươm, thơm nức nhưng đắt tiền như bây giờ. Chỉ có vầng trăng là thật đẹp. Vậy mà đi qua bao nhiêu mùa trăng, từng đón những tết Trung thu đủ đầy, sung túc, sao vẫn cứ nhớ những đêm rằm của ngày xưa…

Đi qua những mùa trăng, biết nhớ thương kỷ niệm. Vầng trăng của ngày thơ vẫn tròn đầy và lung linh sáng đến bây giờ. Cuộc sống ngày một đổi thay, người ta rồi cũng khác. Dù ai quên ai nhớ, vầng trăng của ngày xưa vẫn cứ chung thủy, nghĩa tình. Và những mùa trăng của tuổi thơ, vẫn đẹp dịu dàng trong ký ức. Thương lắm những mùa trăng…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét