Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Tạp bút TÒ HE THƯƠNG NHỚ (Phạm Tuấn Vũ)


Chiều nay, trên đường đi làm về, ngang qua một con phố nhỏ, vô tình bắt gặp chiếc xe đạp chở đầy tò he. Người bán dạo đang mải mê nặn những chú tò he xinh xinh nhiều màu sắc bên đám trẻ háo hức ngồi trông. Lòng thấy vui đến lạ. Bao nhiêu kỷ niệm của cái thuở tò he gọi về. Nhớ sao tuổi thơ vô tư bên những con tò he xanh xanh, đỏ đỏ.

Tuổi thơ là cả thế giới thần tiên đầy màu sắc. Khung trời tuổi thơ mỗi người có nhiều những gam màu của riêng mình. Đó là gam màu xanh của cánh đồng mạ non, của con sông quê bốn mùa biêng biếc. Là gam màu vàng của con đường làng đất mịn, của đồng lúa chín, của nương ngô cuối mùa đã thu hoạch xong. Với tôi, khung trời ấu thơ ấy lung linh với thật nhiều những gam màu. Có mái tranh vàng ươm mỗi năm cha lợp lại nhà. Có hàng rào dây bìm bìm leo mang theo nhiều hoa tím biếc. Có con diều giấy trắng chấp chới bay cao. Có hàng hoa giấy hồng hồng đầu ngõ. Và có cả những chú tò he xanh, vàng, đen, đỏ đủ màu…

Tuổi thơ có những kỷ niệm thân thương không sao quên được. Nhớ những chiều học về, chưa kịp cất cặp sách thay đồ đã vội cùng đám bạn ra ngồi ở ngã tư đầu làng chờ bác nặn tò he ghé sang. Mua thì chẳng bao nhiêu nhưng cứ thích được chạy ra ngồi nhìn những con tò he ngộ nghĩnh. Này là ông Tề Thiên có cây thước bổn, mặt nhăn nhăn và chân tay như chẳng muốn đứng yên. Này là anh gà trống có chiếc mào tươi rói và đôi cánh sặc sỡ. Này là nụ hồng xinh xinh, là con lợn ủn ỉn, là con trâu có đôi sừng to, con nào cũng thật đẹp.

Nhớ sao nỗi háo hức mỗi chiều ngồi ở đầu làng ngóng bác nặn tò he. Ngày bé bọn tôi ai cũng quý bác ấy lắm. Ai cũng ngưỡng mộ bác khéo tay. Bọn tôi đứa nào cũng thích ngồi ngắm đôi tay tài hoa của bác, từ những viên bột màu mà nặn nên các chú tò he đẹp đến mê hồn. Vui nhất là những hôm được mẹ cho mấy ngàn lẻ, mua một chú tò he thật xinh, đem về cắm ở đầu bàn học, cả tối hôm ấy ngồi ngắm mà không biết chán, sáng hôm sau mang đến lớp khoe với bạn bè. Niềm vui trẻ thơ đơn sơ như thế, con tò he một thời nhớ mãi đến bây giờ.

Tôi vẫn nhớ về bác tò he làng bên hay ghé làng tôi mỗi chiều. Bác ấy là người yêu quý trẻ. Sau này mỗi lần về quê, đến nhà thăm bác, bác bảo mình chọn nghề làm tò he cũng vì muốn đem lại những niềm vui bé nhỏ cho bọn trẻ nghèo ở làng quê. Hồi ấy có những chiều mẹ không cho tiền lẻ, bọn tôi chỉ biết ngồi im tay chống cằm ngồi xem bác nặn to he mà không dám hỏi nhiều. Trong ánh mắt như chứa bao niềm ao ước, cả những gì như hy vọng, đợi chờ. Có lẽ bác tò he hiểu điều ấy, nên cuối buổi bác thường tặng bọn tôi mỗi đứa một con. Thương sao một thời lầm lũi như thế, con tò he ngày xưa đâu dễ gì quên!

Đi qua tuổi thơ người ta mới biết nhớ thương một thời hồn nhiên không bao giờ tìm lại được. Con tò he của một thời thơ dại bây giờ chỉ còn là ký ức yêu thương. Trẻ con ngày nay không còn háo hức để được có một chú tò he như ngày trước nữa. Chợt nghe tiếc nhớ. Thương lắm một thuở tò he…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét