Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

Tạp bút NHỚ THƯƠNG VƯỜN CŨ (Phạm Tuấn Vũ)


Khu vườn của ngày xưa, sao mà không thương, không nhớ. Đó là vườn của thuở bé thơ, của những ngày tháng yên bình, của khung trời mộng mơ cổ tích…

Khép lại đôi mi, nghĩ về vườn cũ, nghe thương nhớ gọi về. Thương làm sao những sáng mai dụi mắt thức dậy, nghe ngoài vườn tiếng chim hót líu lo. Những tia nắng hồng ngoài vườn xuyên qua khung cửa sổ, ngày mới gọi reo vui yên bình. 

Rồi khi lớn lên cuộc sống vội vã, có nhiều đêm giấc ngủ chập chờn, sáng thức dậy nghe lòng trống rỗng. Sẽ có lúc ta thèm trở về với mái nhà xưa, nằm trên cánh võng say giấc, đợi sáng mai có ánh mặt trời nơi cửa sổ và tiếng chim ríu rít trong vườn.

Tuổi thơ có những niềm vui sau này không bao giờ tìm lại được nữa. Ngày nhỏ tâm hồn giản đơn, từ cái nhìn trẻ thơ mơ mộng, mọi thứ chung quanh mình đều là bạn, cũng đều biết vui buồn lo giận (chỉ có điều… không biết nói mà thôi). Làm sao quên được ngày xưa, những chiều cha mẹ làm đồng, một mình lủi thủi ra vườn. Ngồi dưới bóng mát cây mận, cây xoài mà chuyện trò cùng cỏ hoa, cây lá. Này là bác mít đã già, này là chị hoa hồng hôm nay thay áo mới, này là anh dế mèn đi phiêu lưu ở đầu xóm mới về… Những niềm vui trẻ thơ, chỉ là những điều rất đỗi ngô nghê mà sao nghe thân thương, nghe nhớ…

Vườn xưa có nhiều hoa và quả. Hoa mẹ giâm, còn cây ăn quả cha trồng. Cả hoa và quả lại đều do bàn tay con chăm. Lối này hoa mười giờ mỗi trưa sẽ nở hồng hồng, lối kia là hoa nhài mỗi chiều hương đưa thoang thoảng. Đầu vườn cha trồng cây nhãn, cuối vườn có cây bưởi, cây xoài... Vườn nhà lúc nào cũng rộn vui tiếng chim về làm tổ, cũng rạng rỡ với hoa cỏ sớm mai. Ấy là khu vườn của hạnh phúc, cũng như mái ấm gia đình yêu thương lúc nào cũng đong đầy.

Khi lớn lên, chắc nhiều người sẽ không còn nhớ rõ. Những ngày thơ có bao lần vườn kể chuyện với mình. Có những trưa nằm giữa vườn nghe tiếng chim đùa hót, nghe bên tai cây cối chuyện trò. Cây xoài cổ thụ kể chuyện nắng mưa, trái mít, trái bưởi kể chuyện mẹ cha ta nhọc nhằn…

Vườn của tuổi thơ, của kỷ niệm, của niềm vui bé nhỏ đầu đời… Nhớ lắm vườn xưa ơi…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Bạc Liêu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét