Mùa này vú sữa chín rộ. Chiều nay bạn ở quê mang mấy ký vú sữa mẹ gửi ra cho, cầm những quả tím tròn bóng mịn bỗng dưng nhớ mấy cây vú sữa mẹ trồng sau vườn ngày bé, nhớ tuổi thơ dại khờ bao lần làm mẹ khóc lặng thầm.
Ngày tôi còn nhỏ, sau vườn đã có mấy cây vú sữa cành lá sum sê. Vườn cây vú sữa ấy mẹ trồng. Mỗi lần tới mùa vú sữa chín, mẹ thường hái những quả ngon nhất cho tôi. Mỗi trưa khi tôi đi học về hay mỗi chiều chơi ngoài đồng chạy vào, thể nào cũng có mấy trái vú sữa chín nhất đặt ở bàn học để phần tôi.
Nhớ sao những trưa, những chiều như thế, ăn một trái vú sữa mà thấy cái mệt bỗng chốc tiêu tan. Có điều ngày ấy chẳng bao giờ tôi nói được một lời cảm ơn mẹ.
Tôi ngày nhỏ là một đứa lười học và lêu lổng. Mẹ nói tôi không nghe, càng khuyên nhủ tôi càng làm ngược lại. Nhà có hai mẹ con, cha đi làm xa một năm về được đôi lần nên chẳng mấy khi mẹ nỡ giận hay đánh đòn tôi. Có lẽ vì thế mà chẳng khi nào biết sợ mẹ. Hồi đó có những lần tôi cùng đám bạn hay tìm cách quậy phá hàng xóm, người ta “mắng vốn”, mẹ về nhà buồn thiu. Nói tôi không được, mẹ bỏ ra ngồi dưới gốc cây vú sữa. Ngày ấy khờ dại, chẳng bao giờ tôi thấy ánh mắt mẹ u buồn, chẳng nghe tiếng mẹ khóc, chỉ có mấy cây vú sữa sau vườn là hiểu mẹ.
Rồi qua những mùa vú sữa chín thơm, tôi dần khôn lớn. Mẹ cũng yếu dần đi. Tôi thì vẫn chứng nào tật nấy, đi cả ngày chẳng về, chẳng biết giúp gì cho mẹ. Mẹ ít la mắng hơn, cũng chẳng khi nào đánh đòn vì tôi đã lớn ngồng. Chỉ có những trái vú sữa chín mọng mẹ để dành nơi bàn học cho tôi mỗi trưa, mỗi chiều là không bao giờ thay đổi. Vậy mà ngày ấy tôi chẳng mấy khi nhận ra điều này.
Rồi lớn lên, đọc lại câu chuyện cổ tích về cây vú sữa, mới biết mình có lỗi. Cậu bé trong truyện kia vì không nghe lời mẹ, bỏ nhà đi để mẹ đau buồn mà qua đời rồi hóa thành cây vú sữa. Nhưng dù cậu bé ấy có ngang bướng thế nào, thì khi trở về, cây vú sữa vẫn dành những trái ngọt thơm nhất cho cậu. Tôi biết đã bao lần tôi làm mẹ tủi buồn, nhưng chưa khi nào mẹ trách giận tôi. Và tôi hiểu, tình mẹ vẫn ngọt ngào mát trong, như vị thơm lành của những trái vú sữa suốt cả tuổi thơ mẹ để phần cho tôi.
Chiều nay ngồi ăn trái vú sữa bạn cho, bỗng nghe khóe mắt cay cay, chợt thấy nhớ mẹ vô cùng. Cả đời mẹ cứ lặng lẽ chăm từng cây vú sữa tốt tươi, âm thầm nuôi tôi không lớn, chẳng mấy khi rầy la dù lắm khi tôi làm mẹ buồn lòng. Mẹ như cây vú sữa sau vườn, mùa nào cũng dành phần cho tôi những trái ngon nhất, dù hiếm khi tôi bận tâm cây vú sữa kia có cằn cỗi, già nua…
Hương Lài
Bài đã đăng trên
- Tạp chí Tài hoa trẻ
- Báo Bạc Liêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét