Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Tạp bút CÒN ĐÂU NHỮNG LŨY TRE LÀNG (Phạm Tuấn Vũ)



Lâu rồi tôi mới trở lại quê mẹ, cuộc sống nơi đất khách quay cuồng cứ đẩy tôi xa quê dần. Chiều nay về đi giữa đường làng, bỗng nghe lòng mình một chút gì hụt hẫng. Đâu rồi con đường trải cát mịn quanh co tôi đếm bước ngày xưa. Đâu rồi những mái ngói rêu phong chiều về khói bếp mờ tỏa. Đâu rồi những lũy tre xanh rì ngày nhỏ rợp bóng tuổi thơ tôi…

Làng tôi từ quê lên phố cũng được mấy năm rồi. Cái làng nhỏ ven ngoại ô yên bình của tôi dường như đang dần rơi vào quá khứ. Những cảnh vật thân thương của ngày xưa cũng chẳng còn gì. Vẫn những ngôi nhà tôi hay đến chơi ngày nhỏ nhưng nay đã được xây mới khang trang, và có chút gì như xa lạ. Con đường quê bây giờ khác xưa rất nhiều. Nghe lòng mừng vì cuộc sống của người quê tôi đang từng ngày thay đổi. Nhưng chợt thoáng buồn vì nhiều cái đã mất, cả những lũy tre già dọc theo đường làng mà tôi từng nghĩ sẽ chẳng thể nào lụi tàn, nay cũng không còn…

Chiều đi giữa đường làng trơ bê tông, chợt nghe nhớ màu xanh rờn và bóng mát của những lũy tre một thuở. Làng tôi ngày xưa sống quẩn quanh bên cánh đồng ngọn lúa, dưới bóng rợp mát che của lũy tre già. Ở nơi ấy tôi lớn lên, đi qua tuổi thơ bằng những ngày tháng êm đềm, trong tiếng ru của những bụi tre lao xao khi gió chiều lay cành lá. Những bước chập chững đầu đời đi dưới bóng hàng tre. Những niềm vui thơ dại của một thời đầu trần chân đất cũng gắn với cây tre khẳng khiu cành lá. Con đường làng đưa tôi ra phố, hàng tre già đếm từng bước tôi lớn lên…

Chiều nay về giữa quê nhà, nghe lòng bùi ngùi như vừa mất đi nhiều thứ. Thương từng bụi tre nay không còn vì phải thay chỗ cho những ngôi nhà mới mọc lên. Có một thời dại khờ tôi vẫn nghĩ, tre già thì măng mọc, cây tre sức sống bền bĩ, chẳng ai có thể triệt hạ được tre. Vậy mà giờ đây, trên con đường đất mịn màng từng một thời cả ngày chẳng mấy khi có bóng nắng giờ chỉ còn lại nền bê tông thô ráp, tôi biết tìm đâu những rặng tre xanh rờn che mát một thuở khi xưa…

Ai đã từng lớn lên dưới bóng hàng tre, chắc sẽ yêu cây tre của quê mình biết mấy. Tôi lớn lên từ gốc rạ, bên những lũy tre làng. Tuổi thơ tôi là những trưa hè ngồi dưới bóng mát hàng tre vót nan đan lờ, đó để ngày mưa ra đồng bắt cá, hay có khi là con diều giấy cho em, chiếc rổ tre cho mẹ. Là những chiều dịu nắng, cùng đám bạn ra đường làng chơi trò ú tim, núp sau bụi tre già mà nghe hồi hộp, bắt được nhau tiếng cười đung đưa cả hàng tre. Là những sáng tung tăng đến trường trên con đường làng quen thuộc, nghe tiếng chim non trên cành tre ríu rít, ngắm những giọt sương mai long lanh nơi đầu lá tre thấy lòng mình yên vui đến lạ… Là những kỷ niệm xanh rờn của một thời bé dại như bóng hàng tre đầu ngõ xanh thẳm trong tôi…

Cuộc sống rồi phải khác đi, nhiều thứ phải dần thay đổi. Làng tôi không còn vất vả như ngày xưa, từng gia đình bây giờ đã khá giả hơn trước. Ai xa quê cũng mong mỏi điều này. Dẫu biết rằng cuộc sống mỗi ngày một phát triển, sau cây đa, bến nước, nhiều thứ thuộc về đồng ruộng rồi cũng sẽ vắng dần, những hàng tre của làng quê bao năm yên bình rồi cũng phải bị đốn hạ. Bỗng nghe lòng bâng khuâng tiếc nhớ. Đâu rồi những lũy tre già xanh rì rợp mát tuổi thơ tôi…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên
- Báo Bạc Liêu
Link: http://baobaclieu.vn/newsdetails/1D3FE184AC6/Con_dau_nhung_luy_tre_lang.aspx
- Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét