Tôi đã gặp trên những con phố dài vắng người xe qua lại, gánh hàng rong nặng trĩu của một người bán bánh bèo, cũng có khi là một người bán tàu hủ đi về lặng lẽ trong bóng chiều chập choạng. Trong những con hẻm sâu heo hút, tôi đã từng thấy vài cô bán mì bún, vai kẽo kịt đôi quang gánh nhọc nhằn, lê từng bước chân mòn mỏi ghé từng nhà mà tiếng rao sao nghe thiết tha. Ở một góc chợ khuất lấp nào đó trong thành phố, tôi cũng từng gặp một vài người đàn bà nông dân, với chiếc nón cời và gương mặt chai sần mưa nắng, ngồi co cụm bên đôi thúng có vài quả mướp, mấy lọn rau muống, dăm bảy quả cà quẫy gánh từ ngoài rìa ngoại ô vào. Họ là những phận người mang trên vai đôi quanh gánh nặng nhọc cuộc đời…
Trên đôi vai gầy lặng lẽ, họ gồng gánh biết bao nhiêu nỗi vất vả, nhọc nhằn. Đôi quang gánh trĩu nặng, khó nhọc đè lên tấm thân lao khổ của những người bán hàng rong. Bàn chân mỏi lê qua bao con đường, giọng rao khàn như chìm mất trong những con hẻm ngoằn ngoèo sâu hun hút, hay dáng co ro khép nép vì xin nhờ ngồi bán trong một góc chợ tồi tàn, một ngày đối với người bán hàng rong dài đằng đẵng. Rồi có khi cơn mưa chiều đến vội, không kịp tìm chỗ trú, họ gánh cả trời mưa đi về trong ướt mèm lạnh lẽo. Cũng có khi trưa nhiều nắng gắt, một ly nước mía vỉa hè cho dịu bớt cái chói chang họ cũng không dám ghé vào. Một chiều nào về muộn, trên ánh mắt họ là nỗi thất vọng chán chường, ta hiểu rằng cả ngày hôm ấy gánh hàng rong ế ẩm. Và khi đêm về, lại thêm nhiều nỗi lo toan…
Đi giữa đời mưa nắng khó nhọc, những gánh hàng rong lại ấp ủ, nâng cánh cho bao mơ ước bay cao. Cho con một chiếc áo mới, mẹ lại gánh thêm nhiều rau lên chợ sáng nay. Cho con có thêm tiền ăn học, mẹ lại quẫy gánh vòng thêm vài con hẻm, chiều về tối hơn vài giờ. Mẹ sẵn lòng rao đến khàn cả cổ, để con được vô tư cất cao tiếng hát ngọt ngào nơi giảng đường. Gánh hàng rong nhỏ bé, vốn liếng chưa đến trăm ngàn, tiền lãi sau một ngày vất vả có khi vừa bằng vốn, nhưng gói ghém trong đó bao niềm vui, hy vọng lớn lao, rằng mai này con mình được ăn học, sẽ thay đổi cuộc đời, không phải như mẹ trĩu nặng quang gánh lê gót qua những con đường. Cũng có khi, những gánh hàng rong mang về hạnh phúc giản đơn rất đỗi đời thường. Một ngày bán đắt hàng, về sớm để chuẩn bị bữa cơm chiều, mua thêm ít thịt nấu canh, cho chồng con được những phút thảnh thơi, chừng ấy thôi cũng đủ làm người bán hàng rong mãn nguyện.
Những gánh hàng rong cứ đi về cần mẫn, qua những phố hè hay từng con hẻm vắng, có đôi khi ngồi lặng lẽ ở một góc chợ khuất lấp nào. Trên vai là những nỗi nhọc nhằn, nhưng không thôi mơ ước, gánh hàng rong là tình yêu thương của những người vợ người mẹ, những người suốt đời chỉ biết hy sinh lặng thầm, nhưng đòn gánh tre kẽo kẹt trên vai qua những tháng năm…
Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét