Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Tản văn THƯƠNG NHỊP CẦU AO (Phạm Tuấn Vũ)



Ở đâu trên mảnh đất thân yêu này, nơi nào có nhiều đồng ruộng ao hồ, người ta lại thường bắt gặp chiếc cầu ao nho nhỏ, những chiếc cầu bằng tre đơn sơ chỉ bắt với một bờ. Đó là hình ảnh thân thương của làng quê Việt Nam thanh bình.

Nhịp cầu ao nằm nghiêng nghiêng trong nắng sớm tự bao đời đã trở nên thân thuộc với người nhà nông. Cũng như cây đa, bến nước, mái đình…, cầu ao thân quen trong tâm thức người Việt, là một phần trong hình bóng quê hương, một khoảng êm đềm của khung trời kỷ niệm tuổi thơ, một góc nhỏ lắng sâu trong nỗi nhớ quê nhà của những người rời quê xa xứ.

Có chiếc cầu ao nằm yên ả trong nắng sớm, làm bạn với nhiều người mẹ trong những công việc nhà cửa mỗi ngày. Mỗi sáng mẹ mang quần áo ra giặt ở cầu ao. Chiều chiều, mẹ ra cầu ao giặt rau về thái để nấu cám lợn. Có những ngày, mẹ ra lấy nước ở cầu ao về tưới cho hàng cà, giàn bí, luống rau. Cứ thế, chiếc cầu ao đầu ngõ quen thuộc từng bước chân của mẹ, in hằn bóng mẹ vất vả toan lo. Đàn lợn lớn nhanh, bí cà cho nhiều quả, luống rau xanh tốt quanh năm đều từ một tay mẹ, và từ chiếc cầu ao giúp mẹ mỗi ngày…

Có mấy nhịp cầu ao bốn mua soi bóng nước, gắn bó với tuổi thơ bao người. Ai lớn lên từ ruộng đồng, hồ ao hẳn sẽ không quên hình ảnh chiếc cầu bé nhỏ của một thời chân đất đầu trần cùng bao nhiêu kỷ niệm. Có những trưa hè trốn ngủ gọi đám bạn ra cầu ao nghịch nước, về bị mẹ mắng vậy mà hôm sau lại quên lời mẹ dặn. Có những chiều í ới gọi nhau vác cần ra cầu ao câu cá, ngồi tới tối mịt, có khi chả được con nào mà vẫn cứ thấy vui vui. Tuổi thơ tôi ngủ vùi trong những ngày êm đềm như thế, chiếc cầu ao chẳng biết tự khi nào đã trở thành một hình bóng thân thương…

Từ giã tuổi thơ, người ta lớn lên, ai chẳng có những lần hò hẹn. Có những mối tình đầu thoảng hương lúa non, hương hoa nhài ruộng đồng chớm nở từ những chiếc cầu ao. mùa hè trăng tỏ, ngồi bên một người mà lòng cứ ngập ngừng, chiếc cầu ao tự dưng trở thành… đồng minh. Cái nắm tay đầu tiên vụng về, hoa sen dưới chân cầu cũng biết bẽn lẽn những nụ hồng e ấp… Đó là những mối tình đầu vương vấn giữa mùa sen nở, dưới ánh trăng mát rượi đêm hè, bên mấy nhịp cầu ao yên bình tin cậy. Để rồi một ngày nên nên tình lúa duyên trăng, nghĩ lại buổi đầu lưu luyến ấy, chợt thầm ơn chiếc cầu ao thương nhớ năm nào…

Cứ như thế, mấy nhịp cầu ao thành mấy nhịp thương yêu nghĩa tình…

Tôi xa quê nhiều năm rồi. Đã lâu không về lại quê nhà, về với ao sen đầu ngõ, với chiếc cầu ao thân thiết ngày xưa. Thời gian cứ thế trôi đi như nước qua chân cầu lặng lẽ, quê hương ngày một cứ xa vời, bao kỷ niệm cũng mờ dần theo bụi nhòa năm tháng. Chiếc cầu ao bây giờ cũng không còn nhiều nữa. Nhiều khi nghe lòng bâng khuâng nhớ, giữa chốn thị thành người xe đông đúc, biết tìm đâu mấy nhịp cầu ao thân thiết ngày xưa…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét