Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

Tản văn GIÓ TỪ TAY MẸ (Phạm Tuấn Vũ)


Người ta thường hỏi, gió đến từ đâu. Từ cánh đồng trước nhà, từ dòng sông trước ngõ, từ biển rộng tít tắp chân trời hay từ thảo nguyên xanh bát ngát, mỗi người hẳn ai cũng có cho mình một câu trả lời. Với riêng tôi, gió chẳng đến từ đâu khác ngoài đôi tay mẹ chai sần gầy guộc, chỉ là gió hiu hiu của một thời thơ dại thôi mà mát lòng cho đến trọn kiếp con người.

Từ những ngày mới lọt lòng, gió từ cánh tay mẹ đến với cánh nôi đưa, ru ta vào giấc ngủ say bằng những câu ca dao ngọt lịm. Rồi lớn hơn một chút, gió cũng từ tay mẹ đến bên cánh võng trước mái hiên nhà, đung đưa tuổi thơ qua từng giấc ngủ vùi êm đềm dưới bóng tranh che. Từ chiếc quạt giấy, quạt mo hay quạt nan tre, có khi chỉ là đôi tay mẹ sớm chiều đưa nôi đưa võng, gió về quanh ta, êm êm như từng nhịp quạt, đều đều như nhịp võng nhịp nôi, hiền hoà như dáng mẹ lam lũ tảo tần và mát rượi như tình yêu thương bao la của mẹ. Chẳng có cơn gió nào mát lành như gió tuổi thơ, cũng chẳng ngọn gió nào dịu dàng như gió từ đôi tay mẹ.

Gió từ tay mẹ, là hương lúa non chớm xuân, là hương rạ rơm cuối hạ, là mùi bùn đất nơi cánh đồng nuôi ta đi qua tháng năm khờ dại. Gió từ tay mẹ có hương bưởi thoang thoảng ngoài hè, có hương cau ngoài sân dìu dịu, có sông quê khua nước những đêm trăng lên, có yêu thương, đợi trông, hy vọng của mẹ mỗi ngày. Thương làm sao khi con thơ say sữa ngon giấc trong nôi, trong giấc mơ có cánh cò bay lả, cánh diều trong gió vút cao. Hay những trưa hè oi ả, nhìn con ngủ ngon trên chõng tre, giữa cánh võng trong làn gió mẹ quạt đều đều, lòng mẹ nghèo ngập tràn hạnh phúc. Rồi một ngày ta cũng sẽ làm cha làm mẹ, cũng sẽ ngồi quạt cho con thơ ngủ say, rồi ta sẽ hiểu hết cái thiêng liêng của ngọn gió tình mẫu tử.

Gió từ tay mẹ còn có vị chát mặn của giọt mồ hôi nhỏ xuống ruộng cày, của những ngày nắng lưng mẹ còng xuống cho lúa đồng tốt tươi. Dẫu rằng có trăm ngàn khó nhọc, bên chõng tre, tay mẹ vẫn đưa quạt thật đều, dù bên trong từng nhịp quạt, là bao nhiêu mệt mỏi sau một buổi làm đồng. Mẹ nhọc nhằn vất vả nhưng vẫn mỉm cười khi nhìn thấy con lớn lên từng ngày. Miễn sao từng làn gió ru con say giấc ngủ vùi, gió đem về cho con những giấc mơ thần tiên cổ tích, gió đưa con qua tuổi thơ êm đềm là mẹ thoả vui. Và cánh quạt đều nhịp, cánh nôi lại đong đưa mỗi trưa mỗi sớm, gió lại về mát rượi vô tư…

Ai cũng có một thời như thế, đi qua tuổi thơ bằng cánh cò cánh vạc bay về trong lời mẹ ru, lớn lên từng ngày bằng tiếng thương tiếng nựng, ngủ say những giấc đầu đời bằng gió từ đôi tay mẹ mang về. Rồi ta sẽ lớn lên, quạt điện sẽ thay dần tay mẹ. Và rồi một ngày tay mẹ cũng sẽ run run, chẳng còn có thể quạt cho ta nhẹ lòng những khi thấm mệt. Chỉ có yêu thương chẳng bao giờ thay đổi, như gió từ tay mẹ một thuở bé dại vẫn thổi dịu dàng của những tháng năm…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Cà Mau


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét