Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Tạp bút MỘT THỜI BẾP CỦI (Phạm Tuấn Vũ)


Thương làm sao một thời bếp củi, cái thuở khó nghèo cơm độn sắn, bên bếp hồng bữa cơm chiều quây quần mà vẫn thấy ngon sao. Đó là một thời lem luốc, nhiều khi vương nhọ nồi đầy mặt, tuổi thơ từ tro bếp lấm láp mà khôn lớn lên người.

Nhớ sao gian bếp củi ngày xưa, nơi ấp iu từng hơi ấm nồng đượm, nơi ủ kín yêu thương trong sâu thẳm tâm hồn, nơi thắp lên ngọn lửa nồng nàn của niềm tin và hy vọng, cho ta bước đi giữa cuộc đời nghe vững đôi chân. Từ gian bếp củi lấm láp bụi tro, là ánh lửa hồng chiều đông tí tách, là bữa cơm nghèo bên bếp lửa cả nhà bên nhau, là cả khung trời biết bao yêu thương, kỷ niệm…

Nhớ dáng mẹ sớm chiều tần tảo, cả một đời chỉ biết lặng lẽ hy sinh, cho bếp lửa trong nhà luôn ấm, cho gia đình luôn được yên vui. Có những hôm làm đồng về sớm, mẹ tranh thủ ra vườn nhặt củi về trữ trên giàn. Này là mớ rơm khô mẹ để giành nhóm bếp vào những ngày mưa. Này là những que củi săn mẹ cất riêng chỉ giành để đun nước sôi cho con tắm. Nhớ những chiều mẹ lụi hụi trong bếp, loay hoay cả buổi mới nấu xong bữa cơm, có cả những lần khói bếp nhiều làm mẹ ho sặc sụa. Khói bếp cay xè một thời như thế, đến bây giờ vẫn còn nghe ở sống mũi cay cay.

Một thời bếp củi, tuổi thơ ta có biết bao kỷ niệm thân thương, ấm áp như bếp lửa xì xèo đượm hương củi mới, êm đềm như từng lọn khói chiều chiều nhẹ tỏa trên những mái tranh nghèo. Nhớ những chiều mùa đông, mưa giăng khắp trời mờ mịt, cánh đồng trước nhà trắng nước mênh mông. Không còn việc gì làm, cả nhà lại ngồi quanh bếp lửa, bên nồi sắn luộc nóng hổi của mẹ, cha kể chuyện, đọc thơ cho nghe. Những câu Kiều bên bếp lửa chiều cha ngâm nga ngày ấy, đến tận bây giờ vẫn còn thổn thức, như ánh lửa mùa đông thao thức những ước mơ một thuở dại khờ.

Nhớ những ngày trở gió, gió mùa đông bắc thổi về lạnh run cả người, thương con hay đau, cha lại nhóm bếp ngồi một mình lặng lẽ. Cái lạnh của một thuở nghèo khó tái tê hơn nhiều. Thương đôi tay cha một đời cuốc cày thô ráp, cứ miệt mài hơ lửa xoa bụng cho con hằng đêm. Thương bát nước gừng cay nồng nửa khuya mẹ nấu cho con bớt cơn ho. Một đời cha mẹ nghèo khó, nhưng yêu thương dành cho con không có gì sánh bằng. Đơn sơ như bếp củi, mộc mạc như than tro nhưng yêu thương ấy ấm áp như ánh lửa chiều đông, đượm nồng như hơi nóng của bếp lửa cha mẹ nhóm ngày xưa.

Qua rồi một thời bếp củi. Gian bếp xập xệch với tro củi vương vãi khắp nơi cũng lùi dần vào quá khứ. Cuộc sống ngày một phát triển, theo tuổi thơ qua đi, người ta rồi cũng sẽ quên dần cái bếp củi tro lấm láp của một thời nghèo khó. Mùa đông năm nay lại về, bỗng nghe nhớ cái bếp củi của ngày bé. Chợt nghe mình hoang hoải, nhỡ mai này những lúc nghe lòng lạnh giá, biết tìm đâu bếp củi để về ngồi bên cha mẹ, ăn bữa cơm quê nhà quanh bếp lửa chiều đông…

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét