Xa quê lâu ngày, nơi thành phố ồn ào trưa chiều cơm bụi, cũng lâu rồi chưa được bữa cơm bên gia đình. Còn gì ấm cúng hơn vào những ngày đông gió lạnh lùa từng đợt ngoài phên, cả nhà ngồi quanh bếp lửa bên mâm cơm chiều tự tay mẹ nấu…
Cuộc sống thành thị gấp gáp, người ta dễ quên mất những bữa cơm chiều. Anh công nhân tan giờ tranh thủ ghé căn tin tranh thủ ăn gì đó trước khi vào ca tối. Bác xích lô ghé vội quán cơm vỉa hè cho kịp giờ đến bến xe đón những hành khách cuối ngày. Cậu sinh viên chiều tan trường nhai vội ổ bánh mì rồi hối hả đạp xe cho kịp giờ gia sư. Những buổi chiều cứ thế qua đi rất nhanh. Và với những người xa quê, bữa cơm chiều thong thả bên người thân dần trở nên xa vắng.
Có những chiều đông lang thang xuống phố, mưa miên man và cái lạnh thấm dần, đôi tay run và những bước chân hờ hững. Đi mua cơm, hoặc là ghé một quán cóc nào đó, hoặc đi chỉ để mà đi. Đó là những chiều nhớ quê da diết, thèm một bữa cơm chiều đông mà vẫn chưa thể trở về.
Nhớ những ngày mùa đông nơi quê nghèo có bóng hình cha mẹ, bữa cơm chiều đơn sơ đôi khi thiếu thốn mà vẫn ấm áp vô cùng. Mẹ cha ngày xưa vất vả, ngày đông không làm ra tiền gạo nên bữa cơm phải tằn tiện hơn. Có gì đâu ngoài một đĩa rau lang luộc, một bát mắm kho với ít dưa cải, dưa môn, thậm chí có những hôm nồi cơm phải độn thêm sắn. Vậy mà ai cũng xuýt xoa ngon, mẹ vẫn hay bảo đêm đông rét dày, ăn thêm củ sắn cho chắc bụng. Bây giờ có lẽ nhiều người không biết bữa cơm độn sắn, nhưng chắc rằng không gì ngon bằng mỗi chiều đông lạnh, cùng gia đình ngồi quanh bếp lửa chia nhau củ sắn dẻo bùi.
Có những bữa cơm nhiều đông cả nhà ngồi bên nhau rất lâu. Bếp lửa bập bùng ánh đỏ, cha ngồi kể chuyện ngày xưa. Tôi nhớ mãi những chuyện về ông bà nội, về những ngày cha ở chiến trường nước bạn Lào, những ngày khó khăn khi cha và mẹ vừa mới lấy nhau mà cha vẫn thường hay kể sau mỗi bữa cơm chiều. Mười mấy năm lam lũ, cha mẹ làm đủ mọi nghề nuôi anh em tôi lớn lên. Trong khói bếp cay xè sống mũi, tôi nhớ mấy lần mẹ tôi đôi mắt rưng rưng. Ngoài trời gió mùa đông bắc từng đợt đập vào phên và mưa cứ rơi triền miên trên mái tôn lộp độp nhưng trong lòng tôi ấm mãi đến bây giờ. Gì ấm nồng bằng bếp lửa hồng cháy đượm, gì ấm áp tình yêu thương cha mẹ nuôi nấng ta lên người.
Từ bếp lửa và những bữa cơm thiếu thốn, anh em tôi lầm lũi lớn lên. Rồi mỗi đứa một nơi, vì học hành, vì kế sinh nhai. Dần rồi tôi cũng ít về thăm cha mẹ. Chiều nay gió về mạnh hơn, phố mùa đông lạnh buốt, những con đường rộng mênh mông và dài hun hút, nhớ da diết bữa cơm bên mẹ cha già. Gọi điện về, nghe giọng mẹ nghẹn lại, cơm chiều dọn rồi thằng cả với mấy đứa em mày có về mà ăn, mà nghe cha mày kể chuyện thì về. Chợt thấy mình có lỗi…
Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét