Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Tản văn VỀ NGHE RƠM RẠ SAU MÙA (Phạm Tuấn Vũ)


Một chiều chớm hạ. Chiều êm ả như vạt mây lơ lửng cuối trời. Tôi về thăm quê một người bạn thân, hai anh em đi giữa con đường làng rợp bóng tre xanh và phủ kín rơm vàng. Rơm trải đầy khắp lối. Rơm như quyến lấy chân người. Rơm dịu dàng hương ký ức tuổi thơ. Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm ngày xưa theo con đường làng vàng rơm mới tìm về xao xuyến trong tôi.

Ngày xưa, những trưa chớm hạ trời chang chang nắng, tôi vẫn thường theo cha ra đồng phơi rơm. Tôi chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là ngồi dưới bóng râm của cây vông mọc giữa đồng và giữ ấm nước chè. Chưa một lần cha cho tôi ra phơi rơm vì sợ tôi bị cảm nắng. Có lần cha vào nghỉ mệt, tôi định ra trẩy rơm thay thì cha đã gọi vào. Tôi thương những trưa như thế, những trưa ngồi một mình dưới bóng cây vông đồng, mải miết nhìn theo cha hì hục với những ruộng rơm trải dài dưới cái nắng trưa gay gắt. Tôi thương những dòng mồ hôi chảy xuống ướt đầm cánh áo bạc màu của cha, thương đôi tay cha nắng cháy sạm đen, thương bát nước chè xanh làm cha đỡ nóng và khát, thương cả những đụn rơm vàng là bao công sức cha dành để sau mùa…

Nhớ sao những ngày nhỏ, những chiều chớm hạ yên bình, trên con đường làng phủ đầy rơm mới gặt, tuổi thơ tôi có bao nhiêu niềm vui nhỏ bé đong đầy. Niềm vui ngày ấy đơn sơ, là chui vào đụn rơm để đám bạn không tìm thấy, là chạy chân đất trên con đường toàn rơm là rơm, là nằm trên rơm khô giữa đồng thả hồn nhìn về những chân trời biếc xanh xa tít tắp. Rơm rạ thân quen với tuổi thơ tôi như cây lúa gắn bó với người làm ruộng. Những thửa ruộng đầy rơm nhuộm vàng khung trời ký ức, cứ nồng đượm mùi bùn rạ tuổi thơ, tự ngày ấy theo tôi đến bây giờ…

Còn gì yên ả bằng về giữa đồng quê, đi giữa con đường làng phủ đầy rơm mới, bước xuống thửa ruộng cạn còn nguyên rạ mới sau mùa gặt vừa xong, nghe bùn đất phả mùi ruộng đồng thân thuộc. Ngồi dưới bóng cây vông đồng, nghe hương rơm mới thơm nức, sẽ quên đi bao nhiêu mệt nhọc, bận lòng. Quê nhà ở xa, những lúc trong lòng nặng trĩu, công việc trên thành phố áp lực, tôi vẫn thường về quê bạn mình. Về giữa cánh đồng, đi dưới bóng hàng tre, nhìn những cây rơm sừng sững đầu ngõ, bao giờ tôi cũng nghe thư thái trong người, nghe tuổi thơ tìm về với bao kỷ niệm…

Như chiều nay, cùng bạn dạo bước trên con đường đầy rơm mới đang phơi. Đi giữa đường rơm, nghe bàn chân êm êm như một thời chân trần chạy nhảy giữa miền thơ ấu. Thương cây lúa trọn đời sống cho người, từ hạt thóc đến thân rơm, gốc rạ. Thương những người nhà quê nắng mưa vất vả, một đời tần tảo với ruộng đồng, hạt thóc cọng rơm lặng thầm khóc nhọc. Và tôi lại nghĩ về cha, nhớ về những trưa theo cha ra đồng phơi rơm, nhớ dáng cha bao mùa lam lũ. 

Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Đắc Lắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét