Có một chiều dạo quanh chợ, bạn muốn mua một chiếc mũ cho ngày nắng nhưng đắn đo nào là kiểu mẫu, sắc màu, kích cỡ, mốt thịnh hành và cuối cùng là giá cả. Bạn phải rất khó khăn để được sở hữu một chiếc mũ như ý mình, bởi thường thì chiếc này màu tươi lại hơi rộng, chiếc nọ vừa vặn thì vải không tốt, rồi chiếc kia xinh nhưng giá quá cao… Một chiếc mũ thôi nhưng cũng làm bạn phải bận lòng suy nghĩ, phân vân…
Nhưng có khi nào bạn chợt nghĩ, ở xa tít quê nhà, nơi không có những chợ đầy ắp hàng hóa mà tha hồ lựa chọn, mẹ của bạn chỉ có một chiếc nón cời suốt tháng quanh năm. Chẳng bận tâm nón cũ hoen màu, như chiếc áo chỉ sờn vai bạc, mẹ vẫn đội chiếc nón ra đồng. Nón bung vành mục lá, mẹ cứ đội dưới mưa nắng ruộng vườn. Một năm mười hai tháng, hết nắng lại mưa, rồi sương và gió, mẹ cứ lặng lẽ ra đồng, liêu xiêu chiếc nón. Bạn có thấy từ chiếc nón cời che mẹ bớt nắng lớn mưa nhiều, lúa trên đồng cứ xanh thêm, luống rau càng tươi tốt. Để rồi được vài đồng, mẹ có ra chợ phân vân, đắn đo chọn riêng cho mình một chiếc mũ đẹp? Không bạn ạ, cả chiếc nón mới mẹ cũng chẳng dám mua, vì đơn giản chiều nay mẹ phải gửi tiền trọ, tiền ăn tháng mới cho bạn khỏi phải lo lắng mà yên tâm học hành. Có bao giờ bạn thấy thương chiếc nón cời lam lũ, như một đời mẹ bạn lặng thầm.
Từ chiếc nón cời ấy, là ngọn gió mát lành tuổi thơ đong đưa lời ru ầu ơ của mẹ. Chiếc nón cời, nhiều người sẽ bỏ đi nhưng mẹ còn giữ lại, là chùm sim chín mọng, chùm dủ dẻ thơm lừng mẹ cất kỹ vào nón, mang về cho bạn mỗi chiều làm về. Tuổi thơ có dủ dẻ vàng, có chùm sim tím, đơn sơ nhưng ngọt ngào vô cùng, như bạn vẫn hằng luôn có mẹ. Từ chiếc nón cời có đôi lần bạn vô tâm quên lửng ấy, là cơn mưa chiều đến vội, mẹ che cho bạn ngày còn bé thơ, còn mẹ cứ để đầu trần, tóc rối ướt mèm.
Từ chiếc nón cời, buồn vui mình mẹ, một đời khó nhọc mẹ giữ riêng mình. Bạn cứ lớn lên, chiếc mũ cũ mẹ lại mua mũ mới thay cho, còn mẹ chưa một lần bận tâm mình đội gì với sương gió nắng mưa. Bởi đơn giản, mái đầu con ấm áp, đẹp xinh, là nón cời cũng hạnh phúc với đời mẹ. Có bao giờ, bạn thấy thương chiếc nón cời cũ kỹ, như chính mẹ bạn lam lũ, nhọc nhằn.
Phạm Tuấn Vũ
Bài đã đăng trên Báo Phú Yên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét