Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Tạp bút MAI VÀNG THẮM NẺO XUÂN SANG... (Phạm Tuấn Vũ)


Trước sân nhà tôi có một cây mai lớn cha trồng. Mỗi năm, khi cái lạnh triền miên của mùa Đông lùi dần, nhường chỗ cho hơi ấm áp Xuân sang, cây mai trước nhà bắt đầu rụng lá và cho những đóa vàng. Giáp Tết, trong cái nắng giòn tươi của ngày hăm chín, ba mươi tháng Chạp, cây mai nở tưng bừng bên sân một góc trời vàng rực rỡ. Đấy là dấu hiệu của mùa Xuân, cây mai vàng gọi Tết về nhà…

Kỷ niệm tuổi thơ tôi gắn với gốc mai trước nhà. Những cái Tết của tuổi thơ đơn sơ nhưng đến tận giờ vẫn cứ đẹp lung linh như những cánh mai vàng ngày nhỏ ước ao. Ngày nhỏ, vào dịp cuối năm, khi cả nhà bắt đầu chuẩn bị cho Tết, bao giờ tôi cũng giành nhiệm vụ vặt lá cho cây mai. Công việc đơn giản ấy cũng chẳng có gì đặc biệt mà không hiểu sao ngày bé tôi thích đến lạ. Cái thuở hồn nhiên nhiều mơ mộng ấy, tôi vẫn nghĩ từng chiếc lá già được vặt đi sẽ có một chùm nụ xanh biêng biếc và vài hôm sau sẽ nở ra những cánh mai vàng. Và ngày cuối năm, cây mai của tôi sẽ bung nở thật đều, đó là cả niềm say mê của tôi những ngày thơ dại.

Cứ mỗi chiều ba mươi Tết, cả nhà tôi lại quây quần bên nhau. Mẹ và chị chuẩn bị mâm cơm tất niên. Còn tôi theo cha làm bình hoa trang trí ngày Tết. Cha cắt một cành mai có nhiều hoa và nụ. Cha cắt cẩn thận lắm, ông bảo phải như thế để không làm hại cây mai. Tôi mang chiếc bình cất trong tủ ra chùi rửa sạch sẽ. Xong đâu đấy, cha cắm cành mai vào bình, mang vào đặt ở đầu bàn, nơi trang trọng nhất của phòng khách. Ngày đó chưa có những tấm thiệp Xuân để treo ở đầu cành mai. Chỉ có những chùm hoa vàng đẹp, sáng đến lạ lùng. Gian nhà như ấm hẳn lên bởi những cánh hoa rực rỡ. Trong tôi ngày ấy, Tết đã về ngập cả căn nhà.

Đến giờ tôi vẫn giữ những bức hình chụp cả gia đình mỗi khi Tết đến. Lật theo tập album ngày cũ, qua mỗi tấm hình, chị em tôi ngày một lớn lên, còn cha mẹ lại nhiều thêm tuổi. Chỉ cây mai trước nhà, nơi gia đình tôi vẫn thường đứng chụp ảnh là không thay đổi qua bao mùa, nghiêm nghị bên sân với sắc vàng rực rỡ, lung linh những mắt cười vàng biếc như muốn nói bao điều.

Chiều nay về quê ăn Tết. Vừa tới đầu ngõ đã thấy cây mai vàng thân quen, với những chùm hoa vàng gọi Tết về. Cha mẹ và chị ra mừng đón. Lòng tôi reo vui hân hoan.Xuân đang về cùng những bước đoàn viên.

Phạm Tuấn Vũ
Bài đăng báo Bình Định số chủ nhật 22.1.2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét