Thứ Ba, 13 tháng 10, 2020

CÂY CHỔI RƠM VÀNG (Bút danh Tư Hương)

(LV) - Trong ký ức của tôi, cây chổi rơm vàng bao giờ cũng gắn với những kỷ niệm đẹp đẽ của một thời tuổi thơ sống vô tư bên bà. Đó là gam màu vàng tươi của khung trời thương nhớ, lung linh như cánh đồng lúa chín trước làng, như khoảng sân trước nhà mẹ phơi đầy thóc, như con ngõ ngoằn ngoèo sau mỗi vụ mùa cha đánh rơm phơi…

Kỷ niệm đẹp của tuổi thơ

Làng tôi chỉ có nghề làm ruộng, người quê tôi hầu như cả đời chỉ quanh quẩn trong bóng tre làng, bên bờ ao, giếng nước, cây lúa. Những ngày này khi mùa vụ đã thu hoạch xong, cánh đồng cạn chỉ còn trơ gốc rạ, lúa phơi xong chỉ còn lại rơm vàng. Ở quê tôi người ta quý từng cọng rơm. Rơm để làm thức ăn cho trâu bò, lót ổ cho gà đẻ, để nhóm bếp mỗi sớm, mỗi chiều, để ủ cho luống rau, gốc chuối… Ngay cả khi đó là rơm xấu nhất cũng được đốt để làm tốt đất cho mùa sau. Nhưng với bà tôi, rơm còn một công dụng nữa, giúp bà làm chổi mỗi ngày.